Bóng ma trong nhà hát: Một câu chuyện biểu tượng về đau khổ & lòng trắc ẩn

オペラ座の怪人
Trang chủ » Tản mạn đời thường » Bóng ma trong nhà hát: Một câu chuyện biểu tượng về đau khổ & lòng trắc ẩn

(Thông tin sơ bộ: Lấy bối cảnh tại Nhà hát Opera Paris, “Bóng ma trong nhà hát” xoay quanh nữ danh ca trẻ tuổi tài năng tên Christine Daaé. Sự tỏa sáng của cô là kết quả của những buổi học với một người thầy bí ẩn mà cô gọi là “Thiên thần Âm nhạc”. Danh tính thực sự của ông là Erik, “Bóng ma” ẩn núp bên dưới Nhà hát Opera, một người đàn ông có vẻ ngoài đáng sợ nhưng lại có tài năng đặc biệt về kiến ​​trúc và âm nhạc.

Khi Christine phải lòng người bạn thuở bé của mình, Raoul de Chagny, tình yêu của Erik dành cho cô bỗng hóa thành cảm xúc điên loạn, dẫn tới việc ông lên kế hoạch bắt cóc cô. Để cứu mạng Raoul, Christine buộc phải đưa ra một lựa chọn bất khả thi: đồng ý kết hôn với Bóng ma, hoặc chứng kiến người mình yêu thương bị tra tấn đến chết.)

Lưu ý: Tuy rằng câu chuyện về “Bóng ma trong nhà hát” vốn xuất phát từ tiểu thuyết cùng tên năm 1910 của Gaston Leroux, nội dung được trình bày dưới đây là bản rút gọn do Jennifer Bassett chuyển thể. Tôi chọn phiên bản này vì nó đơn giản hóa cốt truyện gốc (vốn rất chi tiết và phức tạp) mà vẫn giữ lại phần nội dung cốt lõi nhất: nỗi đau khổ do bị từ chối và sức mạnh của lòng trắc ẩn trong việc vượt qua nỗi đau đó. Nếu bạn muốn tìm hiểu chi tiết, tôi khuyến nghị bạn nên tìm đọc bản tiểu thuyết gốc của Leroux!

Nhà hát Opera ở Paris là một công trình nổi tiếng và tráng lệ. Bên dưới nhà hát lớn nhất thế giới này là một mê cung rộng lớn đến mức bạn có thể đi bộ hàng giờ mà không bao giờ nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Có một bóng ma sống trong nhà hát này. Người ta nói hắn có thân hình mà không có đầu, một số thì lại nói là một cái đầu không có thân. Hắn mang một khuôn mặt vàng vọt, không có mũi, và hốc mắt thì là những lỗ đen kịt…

Đây là câu chuyện về Bóng ma trong nhà hát.

Phần 1: Các vị giám đốc nhà hát Opera

Đây là tuần làm việc đầu tiên của hai vị giám đốc mới nhậm chức, ông Armand Moncharmin và ông Firmin Richard.

‘Chúng ta sẽ làm gì với lá thư này đây, Armand?’ Ông Firmin nhìn vào một lá thư trên chiếc bàn cạnh mình.

‘Làm gì ư?’ ông Armand kêu lên. ‘Thì không làm gì cả, dĩ nhiên rồi! Chúng ta có thể làm gì chứ?’

Hai người đàn ông đọc lại nội dung bức thư – ngắn gọn nhưng thật kỳ lạ.

Gửi các vị giám đốc mới!

Vì các ông là người mới ở Nhà hát Opera, tôi viết thư này để cho các ông biết một vài điều quan trọng. Đừng bao giờ bán vé cho Lô 5; đó là lô ghế của tôi vào mỗi đêm diễn. Bà Giry, người gác cửa, biết rõ chuyện này. Ngoài ra, tôi cần tiền cho công việc của mình trong nhà hát. Tôi không đòi hỏi nhiều, và tôi sẽ vui vẻ nhận chỉ 20.000 franc mỗi tháng. Thế là đủ rồi.

Vậy thôi. Và đừng quên rằng, tôi có thể là một người bạn tốt, hoặc là một kẻ thù đáng sợ.

O.G.

‘Không bán vé cho Lô 5! 20.000 franc một tháng!’ Ông Armand nổi giận. ‘Đó là lô ghế tốt nhất trong nhà hát, và chúng ta cần tiền, Firmin! Tên O.G. này là ai, hả? Nói cho tôi biết đi!’

‘Bóng ma nhà hát (Opera Ghost), dĩ nhiên rồi,’ ông Firmin nói. ‘Nhưng anh nói đúng, Armand. Chúng ta không thể làm gì với lá thư này. Chỉ là một trò đùa ác ý thôi. Ai đó nghĩ chúng ta là những kẻ ngốc, vì chúng ta mới đến đây. Chẳng có bóng ma nào trong nhà hát cả!’

Sau đó, hai người thảo luận về vở opera tối hôm đó – vở Faust của Gounod. Vai Margarita ban đầu được giao cho La Carlotta, một danh ca người Tây Ban Nha và là một diva nổi tiếng của Paris. Nhưng oái ăm thay, hôm nay La Carlotta lại đột nhiên đổ bệnh.

‘Tất cả mọi người ở Paris sẽ đến nhà hát tối nay,’ ông Armand nói, ‘vậy mà ca sĩ tài năng nhất của chúng ta lại bị bệnh. Thật là đường đột! Cô ta mới viết thư cho chúng ta ngay sáng nay – bảo là mình không thể hát tối nay!’

‘Đừng tức giận, Armand. Chúng ta có Christine Daae, cô ca sĩ trẻ người Na Uy đó. Cô ấy có thể đảm đương vai Margarita tối nay. Cô ấy có chất giọng rất tốt.’

‘Nhưng cô ta còn quá trẻ, và không ai biết đến cô ta! Chẳng ai muốn nghe một ca sĩ mới cả.’

‘Biết đâu Daae có thể hát hay hơn La Carlotta thì sao. Ai mà biết được?’

Phần 2: Christine Daae

Ông Firmin đã nói đúng. Cả Paris bàn tán về nàng Margarita mới trong vở Faust, cô gái với giọng ca tuyệt trần như thiên thần. Mọi người yêu mến cô. Họ tán thưởng và mong muốn được nghe thêm nữa.

“Daae thật tuyệt vời; cô đúng là ca sĩ tài năng nhất thế giới!”, tiếng reo hò vang dội khắp nhà hát.

Phía sau sân khấu, Meg Giry quay lại nhìn Annie Sorelli. ‘Christine Daae chưa bao giờ hát như thế trước đây. Tại sao tối nay cô ấy lại xuất sắc đến vậy?’

‘Có lẽ cô ấy có một giáo viên thanh nhạc mới,’ Annie suy đoán.

Trong Lô 14, Philippe, Bá tước de Chagny, quay sang mỉm cười với em trai mình.

‘Nào, Raoul, em nghĩ sao về Daae tối nay?’

Raoul, Tử tước de Chagny, năm nay 21 tuổi. Anh có đôi mắt xanh và mái tóc đen, cùng nụ cười dịu dàng làm say đắm lòng người. Gia đình Chagny là một dòng họ lâu đời và giàu có; nhiều cô gái ở Paris đã phải lòng vị Tử tước trẻ tuổi này. Nhưng Raoul không màng gì đến họ.

Anh mỉm cười đáp lại anh trai. ‘Em có thể nói gì đây? Christine là một thiên thần, thế thôi. Tối nay em sẽ đến phòng thay đồ để gặp cô ấy.’

Philippe bật cười. Ông hơn Raoul 20 tuổi, và do đó giống một người cha hơn là một người anh.

‘À, anh hiểu rồi. Ra là em đang yêu! Nhưng đây là đêm đầu tiên của em ở Paris, lần đầu tiên em đến nhà hát. Làm sao em biết Christine Daae?’

‘Anh có nhớ bốn năm trước, khi em đi nghỉ ở ven biển, ở Brittany không?’ Raoul nói. ‘Chà, em đã gặp Christine ở đó. Em đã yêu cô ấy từ lúc đó, và đến giờ vẫn như vậy!’

Bá tước de Chagny quan sát em trai mình. ‘Mmm, anh hiểu rồi,’ ông chậm rãi nói. ‘Này Raoul, hãy nhớ cô ta chỉ là một ca sĩ opera thôi. Chúng ta không biết gì về gia đình cô ta cả.’

Nhưng Raoul không để ý đến những lời đó. Đối với anh, gia đình danh giá không quan trọng, và những chàng trai trẻ thì không bao giờ nghe lời anh trai mình.

Tối hôm đó, phòng thay đồ của Christine Daae đông nghịt người. Khuôn mặt xinh đẹp của cô trông trắng bệch và ốm yếu. Raoul nhanh chóng đi ngang qua phòng và nắm lấy tay cô.

‘Christine! Có chuyện gì vậy? Em có bị bệnh không?’ Anh quỳ xuống sàn cạnh ghế của cô. ‘Em không nhớ anh sao – Raoul de Chagny, người em đã gặp ở Brittany đây?’

Christine nhìn anh, và đôi mắt xanh của cô ánh lên vẻ sợ hãi. Cô rụt tay lại. ‘Không, tôi không biết ngài. Xin hãy đi đi. Tôi không được khỏe lắm.’

Raoul đứng dậy, mặt đỏ bừng. Trước khi anh kịp nói gì, vị bác sĩ của cô nhanh chóng lên tiếng: ‘Vâng, vâng, xin hãy đi đi. Mọi người, xin hãy rời khỏi phòng. Cô Daae cần được yên tĩnh. Cô ấy hiện đang rất mệt.’

Ông đi ra cửa, và chẳng mấy chốc mọi người đều rời khỏi phòng. Chỉ còn Christine Daae ở lại một mình trong phòng thay đồ.

Bên ngoài hành lang, vị Tử tước trẻ tuổi cảm thấy tức giận và buồn bã. Sao cô ấy lại quên mình được? Sao cô ấy lại nói như vậy với mình chứ…?

Anh chờ đợi vài phút, rồi một cách lặng lẽ, anh quay trở lại phòng thay đồ của cô. Nhưng anh không mở cửa, vì ngay lúc đó anh nghe thấy giọng một người đàn ông trong phòng!

‘Christine, em phải yêu ta!’ giọng nói đó cất lên.

Bóng ma trong nhà hát Jennifer Bassett

Bóng ma trong nhà hát – Jennifer Bassett

Rồi Raoul nghe thấy tiếng của Christine. ‘Sao người có thể nói như vậy? Khi em chỉ hát cho riêng người…? Tối nay, em đã dâng hiến tất cả cho người, tất cả mọi thứ. Và bây giờ em rất mệt.’ Giọng cô đầy buồn bã và sợ hãi.

‘Em đã hát như một thiên thần,’ người đàn ông đáp lại.

Raoul bỏ đi. Thì ra là vậy! Christine Daae có người tình. Nhưng tại sao giọng cô lại buồn như vậy? Anh chờ đợi trong bóng tối gần phòng cô. Anh muốn tận mắt nhìn thấy người tình của cô – kẻ thù của anh!

Khoảng mười phút sau, Christine một mình bước ra khỏi phòng và đi xuống hành lang. Raoul chờ đợi, nhưng không có người đàn ông nào đi ra sau cô cả. Không có ai trong hành lang, vì vậy Raoul nhanh chóng đi đến mở cửa phòng thay đồ và bước vào. Anh khẽ đóng cửa lại sau lưng, rồi gọi lớn:

‘Ông ở đâu? Tôi biết ông ở trong này! Ra đây!’

Không có tiếng trả lời. Raoul dò tìm khắp nơi: dưới ghế, sau chỗ treo quần áo, trong tất cả các góc tối của căn phòng. Chẳng có ai cả.

Phần 3: Bóng ma nổi giận

Sáng thứ Tư, hai ông Armand và Firmin cảm thấy thật phấn khởi. Ca sĩ mới Christine Daaé đã thành công rực rỡ trong vai Margarita, và cả Paris đang ca ngợi cô. Mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp

Đêm diễn opera tiếp theo là vào thứ Sáu. Lại là vở Faust, nhưng lần này La Carlotta sẽ thủ vai Margarita.

Tuy nhiên, đến chiều thứ Tư, vẻ mặt họ lại trở nên u ám. Một lá thư thứ hai từ O.G. đến tay họ.

Tại sao các ông không nghe lời tôi? Tôi đang tức giận đây. Hãy để trống Lô 5 cho tôi. Và 20.000 franc của tôi đâu?

Vào thứ Sáu, hãy để Daae thủ vai Margarita một lần nữa. Cô hiện là ca sĩ tài năng nhất ở Paris.

Đừng để La Carlotta hát; giọng cô ta dở tệ, như giọng cóc ấy.

Đừng quên, tôi có thể là bạn tốt, hoặc là kẻ thù đáng sợ. O.G.

‘Nào, Firmin, đây vẫn còn là một trò đùa sao?’ Ông Armand hét lên. ‘Bây giờ chúng ta sẽ làm gì, hả? O.G. hay chúng ta mới là giám đốc ở đây?’

‘Bình tĩnh nào, Armand,’ ông Firmin mệt mỏi đáp. ‘Tôi cũng không biết phải làm sao. Hãy thử nói chuyện với bà Giry, người gác cửa của Lô 5 xem. Có lẽ bà ấy có thể giúp chúng ta.’

Nhưng bà Giry chẳng giúp được gì. Bà Giry không sợ ma, và bà cũng không e ngại các giám đốc Nhà hát Opera.

‘Người ta nói bà là bạn của Bóng ma nhà hát, bà Giry,’ ông Armand bắt đầu. ‘Hãy kể cho chúng tôi về hắn ta. Có người nói hắn không có đầu.’

‘Và có người nói hắn không có thân mình,’ ông Firmin nói. ‘Còn bà, bà Giry, bà cho là thế nào?’

Bà Giry nhìn hai người đàn ông và cười khúc khích. ‘Tôi cho rằng các giám đốc Nhà hát Opera là những kẻ ngốc!’

‘Cái gì!’ Ông Armand hét lên. Ông đứng dậy, mặt đỏ bừng vì tức giận. ‘Nghe đây, mụ già kia—’

‘Nào, ngồi xuống đi, Armand! Để tôi nghe xem bà ấy nói gì,’ ông Firmin trấn an ông Armand. ‘Sao bà lại nói thế, bà Giry?’

‘Bởi vì, thưa ông, Bóng ma nhà hát đang tức giận với các ông. Khi bóng ma muốn thứ gì, hắn ta phải có được nó. Hắn thông minh và nguy hiểm lắm, con ma này. Các vị giám đốc cũ trước các ông, họ biết rõ điều đó. Lúc đầu họ cố ngăn cản hắn. Sau đó có rất nhiều tai nạn xảy ra trong nhà hát, rất nhiều tai nạn kỳ lạ. Và những tai nạn đó xảy ra khi nào? Khi bóng ma tức giận! Các vị giám đốc cũ nhanh chóng hiểu ra. Bóng ma muốn Lô 5? Hắn sẽ có nó mỗi đêm. Bóng ma muốn tiền? Hãy đưa tiền cho hắn ngay lập tức. Ồ vâng, các vị giám đốc cũ biết rất rõ.’

‘Nhưng chúng tôi là giám đốc, không phải Bóng ma nhà hát!’ Ông Armand hét lên. Ông quay sang ông Firmin. ‘Mụ già này điên rồi. Tại sao chúng ta lại phải nghe lời mụ ta? Tối thứ Sáu, La Carlotta sẽ thủ vai Margarita. Và anh và tôi, Firmin, sẽ xem chương trình từ Lô 5.’

‘Chà, chúng ta có thể thử, Armand. Nhưng tôi không muốn có bất kỳ tai nạn nào xảy ra cả.’

Bà Giry tiến đến gần hai người đàn ông. ‘Nghe tôi đây,’ bà nói khẽ. ‘Tôi nói cho các ông biết, Bóng ma nhà hát là một người bạn tốt, nhưng là một kẻ thù đáng sợ.’

Hai người đàn ông nhìn chằm chằm vào bà. ‘Mấy lời đó,’ ông Firmin chậm rãi nói, ‘tại sao bà lại nói như vậy, bà Giry?’

‘Bởi vì chính bóng ma nói với tôi như vậy. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy hắn, nhưng tôi nghe thấy hắn. Hắn có một giọng nói rất hay; và hắn không bao giờ la hét vào mặt người khác.’

Phần 4: Lá thư gửi Raoul

Thứ Tư hôm đó, một lá thư được gửi đến cho Tử tước de Chagny. Anh mở nó ra, nhìn thấy chữ ký ở cuối thư và mỉm cười.

Raoul thân mến!

Dĩ nhiên là em nhớ anh! Làm sao em có thể quên anh được chứ? Hãy gặp em lúc ba giờ thứ Năm ở Vườn Tuileries. Đừng giận em, Raoul, xin anh đấy.

Christine Daae

Raoul cẩn thận cất lá thư vào túi. Giận ư? Làm sao anh có thể giận một thiên thần được chứ?

Vào thứ Năm, anh đã có mặt ở Vườn Tuileries từ lúc hai giờ. Đến ba giờ mười phút, anh bắt đầu cảm thấy bồn chồn. Và đến ba giờ rưỡi, anh chán nản đến mức tuyệt vọng muốn giết một ai đó.

Thế rồi… Christine xuất hiện. Cô chạy qua khu vườn về phía anh, và trong một giây, cô đã ở trong vòng tay anh.

‘Ôi, Christine!’ anh cứ lặp lại liên hồi. ‘Ôi Christine!’

Họ cùng nhau đi dạo trong vườn và nói chuyện rất lâu. Cả hai cùng hồi tưởng lại thời gian hạnh phúc của họ vào bốn năm trước ở Brittany.

‘Nhưng tại sao em lại bỏ đi, Christine? Tại sao em không viết thư cho anh?’

Christine im lặng một lúc rồi chậm rãi nói, ‘Chúng ta còn quá trẻ, anh và em. Em chỉ là một ca sĩ nghèo đến từ Na Uy, còn anh… anh là Tử tước de Chagny. Em biết em sẽ không bao giờ có thể là vợ của anh.’

‘Nhưng anh yêu em, Christine—’

‘Không. Nghe em nói này, Raoul, làm ơn. Em đã trở về Na Uy, và một năm sau, cha em qua đời. Em rất đau khổ, nhưng em đã quay lại Paris. Em đã không ngừng học hành và luyện giọng, vì em muốn trở thành ca sĩ opera tài năng nhất Paris.’

‘Và giờ thì em làm được rồi đó,’ Raoul mỉm cười. ‘Cả Paris đều cúi đầu dưới chân em.’

Christine quay mặt đi và không nói gì.

‘Christine,’ Raoul nói khẽ. ‘Anh muốn hỏi em một câu. Người đàn ông trong phòng thay đồ của em vào tối thứ Ba là ai? Làm ơn nói cho anh biết đi!’

Christine dừng lại và nhìn chằm chằm vào anh. Mặt cô tái đi. ‘Người đàn ông nào? Không có người đàn ông nào trong phòng thay đồ của em vào tối thứ Ba cả.’

Raoul đặt tay lên cánh tay cô. ‘Anh đã nghe thấy ông ta. Anh đã đứng bên ngoài cửa và nghe thấy giọng của một người đàn ông. Ông ta là ai?’

‘Đừng hỏi em, Raoul! Đúng là có giọng nói của một người đàn ông, nhưng không có người đàn ông nào trong phòng của em cả! Đó là sự thật! Ôi, Raoul, em sợ lắm. Đôi khi em cảm thấy như muốn chết đi.’

‘Ông ta là ai? Nói cho anh biết đi, Christine, làm ơn. Anh là bạn của em, anh có thể giúp em. Hãy cho anh biết tên ông ta!’

‘Em không thể nói cho anh biết tên ông ta. Đó là một bí mật. Em chưa bao giờ nhìn thấy ông ta, em chỉ nghe thấy giọng ông ta. Nhưng ông ta ở khắp mọi nơi! Ông ta nhìn thấy và nghe thấy mọi thứ. Đó là lý do tại sao em không nói chuyện với anh vào tối thứ Ba. Ông ta là thầy dạy nhạc của em, Raoul. Một ca sĩ tuyệt vời. Màn trình diễn của em vào tối thứ Ba thành công là nhờ có ông ta. Em nổi tiếng là nhờ có ông ta. Ông ấy là thiên thần âm nhạc của em! Và ông ấy nói ông ấy yêu em. Làm sao em có thể rời bỏ ông ấy được?’

Phần 5: La Carlotta thủ vai Margarita

Sáng thứ Sáu, La Carlotta ăn sáng trên giường. Cô vừa uống cà phê vừa đọc thư. Một lá thư không có tên người gửi. Nội dung của nó rất ngắn.

Cô đang bị bệnh. Cô không thể thủ vai Margarita tối nay. Hãy ở nhà và đừng đi đến Nhà hát Opera. Tai nạn có thể xảy ra, tất nhiên trừ khi cô muốn mất đi giọng ca của mình – vĩnh viễn.

La Carlotta vô cùng tức giận. Cô bước ra khỏi giường ngay lập tức và bỏ dở bữa sáng.

‘Cái này nhất định là từ bạn bè của Christine Daae,’ cô tự nhủ. ‘Họ muốn cô ta lại được hát tối nay. Con bé Daae đó sẽ phải hối hận vì điều này! Ta, La Carlotta, ta là ca sĩ opera tài năng nhất ở Paris. Và không gì có thể ngăn cản ta thủ vai Margarita tối nay!’

Bảy giờ tối hôm đó, ông Armand và ông Firmin mạnh dạn bước vào Lô 5 và ngồi xuống. Hai người không mảy may sợ hãi gì cả.

La Carlotta không xuất hiện trên sân khấu trong giờ đầu tiên. Không có giọng nói lạ nào trong Lô 5, và hai vị giám đốc bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn. Sau đó, La Carlotta bước ra sân khấu, và ông Firmin nhìn sang ông Armand.

‘Vừa rồi anh có nghe thấy giọng nói nào không?’ ông khẽ hỏi.

‘Không!’ Ông Armand trả lời, nhưng ông nhìn ra phía sau hai lần, rồi ba lần, và đột nhiên cảm thấy lạnh toát sau sống lưng.

La Carlotta cất tiếng hát đầy tự tin. Không có gì xảy ra cả. Cho đến khi cô bắt đầu một bản tình ca tuyệt đẹp.

‘Tình yêu của ta bắt đầu – Quạc!’

Toàn bộ khán giả đều sững người. Có chuyện gì với giọng ca của Carlotta vậy? Tiếng động lạ ‘Quạc’ đó là gì?

Carlotta dừng lại và bắt đầu lại từ đầu.

‘Tình yêu của ta bắt đầu – Quạc!
Ta không thể quên được – Quạc!’

Đó là tiếng của một con ễnh ương! Mọi người bắt đầu xì xầm và cười rộ lên. Ông Firmin lấy tay ôm đầu. Ngay lúc đó, ông cảm thấy tay của ông Armand đặt lên cánh tay mình. Có một giọng nói trong lô ghế cùng với họ! Một tiếng cười trầm thấp, đầy rùng rợn!

Trong cơn tuyệt vọng, La Carlotta cố gắng hết lần này đến lần khác:

‘Ta không thể quên được – Quạc!’

Và rồi, hai vị giám đốc nghe thấy giọng nói đó, từ sau lưng, trước mặt họ, ở khắp mọi nơi. ‘Giọng hát của cô ta tối nay sẽ kéo chùm đèn pha lê xuống!’

Hai vị giám đốc nhìn lên nóc Nhà hát Opera. Mặt họ trắng bệch. Chùm đèn pha lê nổi tiếng, với hàng ngàn ngọn đèn, đã đứt khỏi dây cáp và rơi thẳng xuống đám người bên dưới.

Đó là một đêm kinh hoàng với Nhà hát Opera Paris. Một phụ nữ đã bị chùm đèn giết chết, và nhiều người khác bị thương nặng. Nhà hát Opera phải đóng cửa trong hai tuần sau đó. Và La Carlotta không bao giờ xuất hiện trên sân khấu một lần nữa.

Bóng ma trong nhà hát Jennifer Bassett

Bóng ma trong nhà hát – Jennifer Bassett

Phần 6: Thiên thần Âm nhạc

Trong một tuần, Raoul gặp Christine mỗi ngày. Có những ngày Christine tỏ ra trầm lặng và u ám, cũng có những ngày cô vui cười và ca hát. Cô không bao giờ muốn nói về Nhà hát Opera, về việc ca hát của mình, hay về tình yêu Raoul dành cho cô. Raoul rất lo sợ cho cô. Người thầy giáo kỳ lạ này là ai? Ai là chủ nhân của giọng hát được mệnh danh là “Thiên thần Âm nhạc” này?

Rồi một ngày, Christine đột nhiên biến mất. Cô không có ở nhà, không ở Nhà hát Opera, cũng không ở bất kỳ địa điểm nào họ đã hẹn gặp. Raoul đi lùng sục khắp nơi. Christine Daae ở đâu? Nhưng không ai biết cả.

Hai ngày trước khi Nhà hát Opera mở cửa trở lại, một lá thư được gửi đến cho Raoul. Từ Christine.

Hãy gặp em sau một giờ nữa trên tầng cao nhất của Nhà hát Opera, trên tầng mười.

[…]

Raoul và Christine ngồi trong một góc tối; Raoul nắm lấy tay Christine. Mặt cô trắng bệch và mệt mỏi.

‘Nghe này, Raoul,’ cô nói khẽ. ‘Em sẽ kể cho anh nghe mọi thứ. Nhưng đây là cuộc gặp cuối cùng của chúng ta. Em không bao giờ có thể gặp lại anh nữa.’

‘Không, Christine!’ Raoul kêu lên. ‘Anh yêu em, và chúng ta—’

‘Suỵt! Khẽ thôi! Có lẽ ông ta có thể nghe thấy chúng ta. Ông ta ở khắp mọi nơi trong Nhà hát Opera, Raoul!’

‘Ai? Em đang nói về cái gì vậy, Christine?’

‘Thiên thần âm nhạc của em. Em không thể gặp anh vào thứ Bảy tuần trước vì ông ta đến tìm em và đưa em đi. Em đang ở trong phòng thay đồ ở Nhà hát Opera và đột nhiên, ông ta ở ngay trước mặt em! Ông ta mặc bộ lễ phục màu đen và đeo một chiếc mặt nạ che mặt. Ông ta đưa em đi qua nhiều cánh cửa vô một lối đi bí mật, xuống sâu phía dưới Nhà hát Opera. Có một cái hồ ở dưới đó, một cái hồ lớn; nước đen và lạnh. Ông ta đưa em qua hồ trên một chiếc thuyền đến nhà của ông ta. Ông ta sống ở đó, Raoul, trong một ngôi nhà trên hồ, ngay dưới Nhà hát Opera!’

‘Đó là sự thật, Raoul, đó là sự thật! Và ông ta… ông ta chính là Bóng ma trong nhà hát! Nhưng ông ta không phải là ma hay thiên thần âm nhạc, ông ta là một người đàn ông! Tên ông là Erik, và ông ta yêu em, ông ta muốn em làm vợ ông ta! Không, Raoul, nghe này, còn nữa. Ông đã kể cho em tất cả những điều này trong nhà của ông ta. Ông ta nói rằng không có người phụ nữ nào có thể yêu thương ông ta, vì khuôn mặt của ông ta. Ông ta rất đau khổ vì điều đó! Sau đó, ông ta cởi mặt nạ ra, và em đã nhìn thấy khuôn mặt phía sau đó.’

Nước mắt của Christine bắt đầu tuôn rơi, và Raoul vòng tay ôm lấy cô.

‘Ôi Raoul, ông ta có một khuôn mặt thật khủng khiếp! Em đã muốn hét lên và bỏ chạy. Nhưng em có thể chạy đi đâu? Trông ông ta như người chết mà vẫn còn sống! Không có mũi, chỉ có hai lỗ đen trên khuôn mặt vàng vọt. Và đôi mắt của ông ta! Đôi khi chúng là những hốc mắt đen, đôi khi chúng lại tỏa ra một ánh sáng đỏ rực kỳ quái…’

Cô úp mặt vào tay trong một giây. Sau đó cô nói, ‘Em đã ở nhà ông ta trong năm ngày. Ông ta rất tốt với em, và em cảm thấy thương hại ông ta, Raoul. Ông ta muốn em yêu ông ta, và em đã nói với ông ta… em đã nói với ông ta…’

‘Không, Christine, không! Em sẽ là vợ của anh! Hãy đi cùng anh ngay lập tức, ngay hôm nay! Em không thể quay lại với ông ta.’

‘Nhưng em phải làm vậy,’ Christine nói khẽ. ‘Ông ta biết về anh, Raoul. Ông ta biết về chúng ta. Ông ta nói ông ta sẽ giết anh. Em phải quay lại với ông ta.’

‘Không bao giờ! Anh yêu em, Christine, và anh sẽ giết tên Erik này!’

Erik… Erik… Erik… Erik… Một tiếng nói thì thầm vang vọng trong bóng tối của Nhà hát Opera. Raoul và Christine nhìn chằm chằm lẫn nhau.

‘Cái gì vậy?’ Raoul sợ hãi nói. ‘Đó có phải là… giọng của hắn không? Nó đến từ đâu?’

‘Em sợ lắm, Raoul,’ Christine thì thầm. ‘Em sẽ lại thủ vai Margarita vào thứ Bảy. Chuyện gì sẽ xảy ra?’

‘Thế này nhé,’ Raoul nói. ‘Sau vở opera vào tối thứ Bảy, em và anh sẽ cùng nhau trốn đi. Nào, chúng ta hãy đi xuống ngay bây giờ.’

Họ cẩn thận đi dọc theo một hành lang tối hướng về phía cầu thang, rồi đột nhiên dừng lại. Có một người đàn ông trước mặt họ, một người cao lớn mặc áo khoác dài tối màu và đội mũ đen. Ông ta quay lại và nhìn họ.

‘Không, không phải cầu thang này,’ ông ta nói. ‘Hãy dùng cầu thang ở phía trước. Và đi nhanh lên!’

Christine quay người và chạy. Raoul chạy theo cô.

‘Người đàn ông đó là ai?’ anh hỏi.

‘Đó là người Ba Tư,’ Christine trả lời.

‘Nhưng ông ta là ai? Tại sao ông ta lại bảo chúng ta đi cầu thang phía trước?’

‘Không ai biết tên ông ta. Mọi người đều gọi ông là người Ba Tư. Ông ta luôn ở trong Nhà hát Opera. Em nghĩ ông ta biết về Erik, nhưng ông ta không bao giờ nói gì cả. Có lẽ ông ta đã nhìn thấy Erik trên những bậc thang đó, và muốn giúp chúng ta.’

Tay trong tay, họ nhanh chóng chạy xuống cầu thang, qua các hành lang, đến một cánh cửa nhỏ phia sau Nhà hát Opera. Raoul quay lại nói.

‘Vậy là tối thứ Bảy nhé. Sau vở opera, anh sẽ đưa em đi, và sẽ cưới em làm vợ.’

Christine nhìn lên mặt anh. ‘Vâng, Raoul.’

Phần 7: Christine Daae ở đâu?

Sáng thứ Bảy, Bá tước Philippe nhìn chằm chằm vào em trai mình khi đang ăn sáng.

‘Đừng làm vậy, Raoul, làm ơn. Tất cả những thứ chuyện về ma quỷ này. Anh nghĩ cô gái đó chắc bị điên rồi.’

‘Cô ấy không điên, và em sẽ cưới cô ấy,’ Raoul kiên quyết.

‘Nhưng dù sao cô ấy cũng chỉ là một ca sĩ opera,’ Philippe buồn bã nói. ‘Và cô ta còn rất trẻ. Em có còn yêu cô ta sau mười, hay hai mươi năm nữa không?’

Raoul nhấp một ngụm cà phê và không trả lời.

Buổi tối hôm đó bắt đầu thật rộn ràng. Cả Paris đều có mặt tại Nhà hát Opera. Mọi người đều muốn thưởng thức lại giọng ca của Christine Daae. Mọi người cũng biết về câu chuyện tình giữa Christine Daae và Tử tước de Chagny. Ở Paris chẳng có chuyện tình bí mật nào cả! Mọi người quan sát Bá tước và Tử tước trong Lô 14 một cách thích thú. Chưa từng nghe nói đến chuyện một chàng trai trẻ xuất thân từ gia đình danh giá lại kết hôn với một ca sĩ opera.

Khi Christine bước ra sân khấu, khuôn mặt cô trắng bệch và trông có vẻ sợ hãi. Nhưng khi cô cất tiếng ca, giọng hát của cô quả thực không khác gì thiên thần. Ôi, giọng ca mới tuyệt vời làm sao! Đêm đó, tất cả mọi người ở Paris đều phải lòng Christine Daaé.

Ngay khi cô ấy bắt đầu hát khúc tình ca nổi tiếng…

Đột nhiên, mọi ngọn đèn trong Nhà hát Opera đều tắt ngấm. Trong một giây, không ai cử động hay nói năng gì. Sau đó, có tiếng phụ nữ hét lên, và đèn sáng trở lại.

Nhưng Christine Daae không còn trên sân khấu nữa! Không ở đằng sau hay phía dưới sân khấu. Không ai có thể tìm thấy cô.

Nhà hát Opera trở nên hỗn loạn. Khán giả và nhân viên chạy tán loạn, tiếng la hét và hỗn loạn lan khắp nơi. Mọi người chen chúc vào văn phòng của giám đốc; cảnh sát ập đến thẩm vấn họ, nhưng không ai có thể trả lời được điều gì. Ông Armand nổi giận la hét lớn tiếng.

Ngay lúc đó, bà Giry bước vô văn phòng cùng con gái Meg.

‘Biến đi, mụ già kia!’ Armand quát lên.

Bà Giry đáp lại.

‘Thưa ông, ông nên biết hiện đang có ba người bị mất tích! Meg, hãy kể cho các giám đốc nghe câu chuyện của con đi.’

Bóng ma trong nhà hát Jennifer Bassett

Bóng ma trong nhà hát – Jennifer Bassett

Khuôn mặt Meg tái nhợt; cô bắt đầu nói bằng giọng nhỏ nhẹ.

‘Khi đèn tắt, chúng cháu đang ở ngay sau sân khấu. Chúng cháu nghe thấy một tiếng hét; cháu nghĩ đó là giọng của Christine Daae. Sau đó đèn sáng trở lại, nhưng Christine không có ở đó! Chúng cháu rất sợ hãi, và chúng cháu chạy về phòng thay đồ của mình. Mọi người chạy tán loạn khắp nơi! Sau đó chúng cháu nhìn thấy Tử tước de Chagny. Mặt ngài ấy đỏ bừng. “Christine đâu? Christine đâu?” ngài ấy hét lên. Đột nhiên, người Ba Tư đến từ phía sau và nắm lấy tay ngài ấy. Ông ta nói điều gì đó với Tử tước, rồi họ đi vào phòng thay đồ của Christine Daae…’

‘Vâng? Và sau đó thì sao?’ Ông Firmin nhanh chóng hỏi. ‘Chuyện gì xảy ra tiếp theo?’

‘Không ai biết ạ!’ Mặt Meg trắng bệch. ‘Chúng cháu nhìn vào phòng thay đồ của Christine Daae, nhưng… nhưng không có ai ở đó cả!’

Phần 8: Ngôi nhà trên hồ

Ngay khi đèn bật sáng, Raoul chạy vụt xuống cầu thang, xuống hành lang, xuyên qua nhà hát ra phía sau hậu trường. Khi anh đang ở hành lang dẫn đến phòng thay đồ của Christine, một bàn tay bất ngờ nắm lấy cánh tay anh.

‘Có chuyện gì vậy, anh bạn trẻ? Anh đang chạy đi đâu vậy?’

Raoul quay lại và nhìn thấy khuôn mặt của người Ba Tư dưới chiếc mũ đen.

‘Christine!’ Raoul kêu lên không thành tiếng. ‘Erik đã bắt cóc cô ấy rồi. Cô ấy giờ ở đâu? Giúp tôi với! Làm thế nào để đến được ngôi nhà của hắn trên hồ?’

‘Hãy đi theo tôi,’ người Ba Tư nói. Họ nhanh chóng bước vào phòng thay đồ của Christine. Người Ba Tư đóng cửa lại và đi đến tấm gương lớn trên một bức tường.

‘Trong phòng này chắc chỉ có một cánh cửa thôi đúng không?’ Raoul bắt đầu nói.

‘Đợi đã,’ người Ba Tư đặt tay lên tấm gương lớn, đầu tiên ở phía này, rồi sang phía kia. Trong một phút, không có gì xảy ra. Thế rồi, tấm gương bắt đầu di chuyển, và một lỗ đen tối om mở ra ngay trước mắt họ.

‘Nhanh lên! Đi theo tôi, nhưng hãy cẩn thận,’ người Ba Tư nói. ‘Tôi biết Erik. Tôi biết bí mật của anh ta.’

Bóng ma trong nhà hát Jennifer Bassett

Bóng ma trong nhà hát – Jennifer Bassett

Hai người đi xuống sâu phía dưới nhà hát, qua những cánh cửa bí mật trên sàn nhà, dọc theo hành lang, xuống những cầu thang tối tăm. Vừa đi, người Ba Tư vừa lắng nghe xem có bất kỳ âm thanh đáng ngờ nào không.

‘Chúng ta sẽ không đi qua hồ. Erik luôn theo dõi nó. Chúng ta sẽ đi vòng quanh hồ và vào nhà của Erik từ phía sau. Tôi biết một vài cánh cửa bí mật.’

Chẳng mấy chốc họ đã đến nơi. Trong bóng tối, người Ba Tư cẩn thận sờ vào bức tường. ‘A, đây rồi,’ ông thì thầm. Bức tường di chuyển dưới tay ông và một cánh cửa nhỏ mở ra. Rất lặng lẽ, hai người bước qua, và rồi cánh cửa đóng lại sau lưng họ. Họ không thể ra ngoài được nữa.

Bên trong căn phòng rất tối. Họ nín thở và chăm chú lắng nghe. Ngay lúc người Ba Tư đặt tay lên tường, mặt ông bỗng tái mét.

‘ÔI không!’ ông thì thầm. ‘Sai cửa rồi! Đây là phòng tra tấn của Erik: Sảnh Gương! Chúng ta chết chắc rồi, Tử tước de Chagny, chết chắc rồi!’

Lúc đầu Raoul không hiểu gì cả. Nhưng chẳng mấy chốc mọi chuyện liền trở nên rõ ràng. Đèn bật sáng, và họ nghe thấy tiếng cười của một người đàn ông. Erik biết họ đang ở đó.

Tường, sàn và trần phòng đều được phủ đầy gương. Hình ảnh cây cối, hoa lá và các dòng sông phản chiếu trong gương, như đang lấp lánh và nhảy múa. Và bỗng nhiên, không khí trong phòng trở nên nóng bỏng. Nóng… nóng quá…

Raoul cảm thấy khát khủng khiếp. Anh nhắm mắt lại, nhưng dòng sông trong gương vẫn tiếp tục lắc lư như đang trêu ngươi anh. Chẳng mấy chốc, cơ thể anh trở nên nặng nề; anh không thể nói, thậm chí không thể mở mắt ra được. Một sự mệt mỏi khủng khiếp xâm chiếm toàn bộ cơ thể anh.

‘Ôi Christine, anh xin lỗi. Anh muốn giúp em, nhưng anh sắp chết ở đây mất…’

Qua một tấm gương trên tường, Christine quan sát người yêu của mình trong phòng tra tấn. Sau lưng cô, Erik đứng đó, hai tay đặt trên cánh tay cô.

‘Nhìn kìa, Christine. Anh ấy sắp chết rồi. Nhìn cho kỹ đi. Không, đừng nhắm mắt. Nhìn thẳng vào anh ta đi!’

Christine không nói nên lời. Cô muốn hét lên, nhưng không có lời nào thoát ra cả. Cuối cùng, cô cũng tìm lại được giọng nói của mình.

‘Sao ông có thể làm điều này, Erik! Tại sao ông không giết tôi đi?’

‘Bởi vì ta yêu em, Christine. Nếu em đồng ý cưới ta, làm vợ ta, và yêu thương ta, ta hứa sẽ để cho Raoul và người Ba Tư được sống.’

Chậm rãi, Christine quay lại. Cô nhìn vào khuôn mặt xấu xí kinh khủng của Erik, và thì thầm thật khẽ.

‘Vâng, Erik. Từ giờ phút này em là vợ của anh.’ Cô vòng tay qua cổ Erik, và hôn lên đôi môi xấu xí của ông, một cách chậm rãi và trìu mến. Sau đó, cô buông tay ra và nói chậm rãi, ‘Thật tội nghiệp thay, Erik của em.’

Eric nhìn chằm chằm vào cô, và rồi ông lẩm bẩm một cách run rẩy.

‘Em đã hôn ta! Ta đâu có yêu cầu, nhưng em đã tự nguyện trao cho ta nụ hôn! Ôi Christine, thiên thần của ta! Đó là nụ hôn đầu tiên ta nhận được từ một người phụ nữ. Ngay cả mẹ ta cũng chưa từng bao giờ hôn ta! Bà đưa cho ta chiếc mặt nạ đầu tiên khi ta hai tuổi, và kể từ đó, mỗi lần ta đến gần là bà lại quay mặt đi.’

Erik úp khuôn mặt xấu xí của mình vào hai bàn tay và khóc lớn. Rồi ông quỳ xuống dưới chân Christine. ‘Em được tự do, Christine! Hãy đi đi! Hãy cưới Raoul và sống hạnh phúc. Nhưng thỉnh thoảng, hãy nhớ đến Erik nhé. Giờ thì hãy nhanh lên! Hãy mang Raoul và người Ba Tư theo, và đi đi!’

Phần 9: Bà Giry đến thăm người Ba Tư

Vài tuần sau đêm kinh hoàng đó, một buổi chiều nọ, bà Giry ghé thăm một ngôi nhà gần Vườn Rivoli. Bà leo lên cầu thang và dừng lại trước một căn phòng trên tầng cao nhất. Cửa mở, và người Ba Tư bước ra.

‘Mời vào,’ người Ba Tư nói khẽ.

Họ ngồi xuống trên chiếc ghế bên cửa sổ, nhìn ra Vườn Rivoli.

‘Vâng,’ người Ba Tư chậm rãi nói, ‘Bóng ma đã chết rồi. Anh ta không còn tha thiết sống nữa. Tôi đã nhìn thấy xác anh ta ba ngày trước, và vì thế, tôi có thể thoải mái nói với bà. Giờ thì anh ta không thể làm gì tôi được nữa.’

‘Vậy Bóng ma thực sự là con người sao?’ Bà Giry hỏi.

‘Đúng vậy, tên anh ấy là Erik. Erik sinh ra ở Pháp, nhưng tôi quen biết anh ở Ba Tư. Anh ấy là một kiến ​​trúc sư nổi tiếng; tôi đã làm việc với anh ấy trong một thời gian, và chúng tôi trở thành bạn bè của nhau. Khi Erik đến Paris, tôi đã quyết định đi theo. Erik là một người thông minh nhưng cũng rất nguy hiểm. Anh ta có thể có mặt ở hai ba nơi cùng một lúc, và anh ấy có thể khiến giọng nói của mình nghe như được phát ra từ nơi này sang nơi khác. Anh ấy có thể điều khiển đủ loại thiết bị: dây thừng, gương và cửa bí mật.

Erik cũng tham gia vào việc xây dựng Nhà hát Opera; chính anh là người đã tạo ra những đường hầm bí mật dưới lòng đất và căn nhà trên hồ.

Nhưng vì khuôn mặt xấu xí kinh khủng, anh ta không thể tồn tại ở thế giới bên ngoài. Khốn nạn thay cho Erik! Bà Giry, chúng ta nên thương hại cho anh ta. Chưa từng có ai vô cùng tài năng … mà lại có khuôn mặt xấu xí đến vậy. Mọi người hét lên khi nhìn thấy khuôn mặt của anh ta. Chính vì thế mà anh đã phải sống một cuộc đời kỳ lạ: nửa người, nửa quái nhân. Nhưng sau cùng, anh ta vẫn là một con người. Và anh ta khao khát tình yêu của một người phụ nữ…’

Ông dừng lại, và bà Giry khẽ hỏi, ‘Còn Christine Daae và Tử tước Raoul thì sao? Chuyện gì đã xảy ra với họ?’

Người Ba Tư mỉm cười. ‘À vâng! Chuyện gì đã xảy ra với chàng Raoul trẻ tuổi và nàng Christine xinh đẹp…? Ai mà biết được chứ?’

—HẾT TRUYỆN—

💬💬💬 BÌNH LUẬN

Câu chuyện về Bóng ma trong nhà hát là một minh họa sống động về ý nghĩa của việc đối diện với khổ đau. Các nhân vật chính của câu chuyện, Erik (Bóng ma), Christine Daaé và Raoul de Chagny, mỗi người đều mang trong mình nỗi đau sâu sắc, và hành động của họ cho thấy những cách thức khác nhau mà con người có thể (hoặc không thể) tìm thấy ý nghĩa trong nỗi đau của mình.

  • Nỗi khổ của Bóng ma

Nỗi đau khổ của Erik bắt nguồn từ dị tật thể xác bẩm sinh và nỗi cô đơn mà nó gây ra. Bị xã hội và thậm chí cả mẹ ruột ruồng bỏ, anh đã phải sống một cuộc đời cô lập và đau khổ. Tuy rằng điều đó có vai trò nhất định trong việc nuôi dưỡng tài năng âm nhạc và kiến ​​trúc của anh, nhưng chính nó cũng khiến anh khát khao thống trị người khác, đặc biệt là Christine – người mà anh xem như cơ hội duy nhất để có được tình yêu và sự chấp nhận thực sự.

Trên hành trình tìm kiếm tình yêu, sự căm thù và tuyệt vọng đã làm cho Erik bị “biến chất”, để rồi tự đẩy mình vào con đường bạo lực và hủy diệt.

  • Nỗi khổ của Christine

Nỗi khổ của nhìn chung Christine mang tính nội tâm sâu sắc hơn. Cô bị giằng xé giữa tình yêu dành cho Raoul và nỗi sợ hãi (kèm theo một niềm say mê kỳ lạ) đối với Bóng ma. Cô đã phải đấu tranh rất nhiều để tìm ra tiếng nói và bản sắc riêng giữa tất cả những xung đột này.

Sau cùng, Christine đã tìm thấy ý nghĩa trong nỗi đau thông qua một hành động trắc ẩn sâu xa. Việc quyết định mở lòng với Bóng ma, bất chấp những hành động tàn ác, không chỉ giúp cô vượt qua nỗi sợ hãi của chính mình; nó còn mang lại cho Bóng ma một khoảnh khắc tình người mà anh chưa bao giờ trải qua (và do đó giải thoát Bóng ma khỏi hố sâu tội lỗi).

  • Nỗi khổ của Raoul

Nỗi khổ của Raoul nhìn chung khá trực diện và giản đơn. Đó là nỗi sợ hãi và đau buồn trước nguy cơ mất đi người mình yêu thương. Động cơ thúc đẩy anh không phải là sự giày vò về tâm lý, mà bởi một tình yêu chân thành, vô vị lợi. Lòng trung thành và dũng cảm đã khiến anh sẵn sàng đối mặt với Bóng ma, thậm chí cả cái chết, để cứu người phụ nữ anh yêu. Nói cách khác, Raoul là minh chứng về việc con người có thể chịu đựng đau khổ và tìm thấy ý nghĩa không phải qua việc bảo vệ lợi ích cá nhân, mà ở việc chăm sóc và yêu thương người khác.


Trong khi một số nhân vật, như Bóng ma, bị nỗi đau khổ hủy hoại, thì những người như Christine và Raoul đã có thể biến nó thành chất xúc tác cho sự trưởng thành, lòng trắc ẩn và quả cảm.

Khi phải đối diện với nỗi bất hạnh, là con người, chúng ta có thể lựa chọn hoặc gục ngã trước bóng tối – hoặc đi tìm một con đường hướng tới ý nghĩa và sự giải thoát.

Nếu tôi trở thành bóng ma, đó là vì lòng căm thù của con người đã biến tôi thành ra như vậy. Nếu tôi được cứu rỗi, đó là vì tình yêu của em đã cứu chuộc tôi.

Bóng ma trong nhà hát Jennifer Bassett

Bóng ma trong nhà hát – Jennifer Bassett

Nguồn ảnh: Pinterest

Có thể bạn quan tâm:

Hãy cùng đồng hành
với tôi bạn nhé!

Đăng ký nhận tin
DMCA.com Protection Status