Chia sẻ của Paulo Coelho, tác giả tiểu thuyết ‘Nhà giả kim’, về trải nghiệm cận tử của mình – qua đó, ông đã đúc kết nhiều bài học quý giá về sự sống, cái chết và ý nghĩa của cuộc đời này.
Cái chết giống như một người phụ nữ xinh đẹp luôn ở bên cạnh tôi. Một ngày nào đó, tôi biết nàng sẽ “khóa môi” tôi. Nàng là người bạn đồng hành tin cậy – người đóng vai trò nhắc nhở tôi về việc đừng bao giờ trì hoãn bất cứ điều gì: “Hãy làm ngay đi, hãy làm ngay đi, hãy làm ngay đi!“
Giọng nói của nàng không hề đe dọa. Nàng chỉ liên tục thì thầm với tôi rằng, điều quan trọng không phải là tôi sống được bao lâu, mà là sống như thế nào.
Đã có lần tôi bị mắc kẹt ở Sa mạc Mojave, không một giọt nước nước, và không có bất kỳ hướng dẫn nào chỉ cho tôi cách để sống sót ở vùng đất khô cằn này.
Và lần khác, tôi bị lạc lối khi leo núi Pyrenees. Cả hai lần, tôi đều nghĩ mình sẽ rời bỏ cuộc sống này, nhưng cuối cùng điều đó đã không xảy ra.
Cách đây vài tháng, tôi đến gặp bác sĩ để kiểm tra sức khỏe. Bình thường thì tôi không bao giờ chủ động làm điều đó; chính bạn thân của tôi đã ép tôi. Cha cô vừa mất, và cô khăng khăng rằng tất cả bạn bè của cô nên làm xét nghiệm tim.
Tôi nói với cô ta: “Tôi không phải là người hay lo lắng về bệnh tật.”
Thế nhưng, cô vẫn ép tôi đi. Thế là, tôi đến gặp bác sĩ và làm xét nghiệm.
‘Ngài Coelho,’ bác sĩ nói với tôi, ‘ông chỉ còn sống được 30 ngày nữa. Hai động mạch của ông đã bị tắc.’
“Cái gì? Anh chắc chứ? Tôi có cảm thấy gì đâu.“
“Đây là một cơn đột quỵ diễn ra thầm lặng. Hai động mạch của ông đã tắc 90%.“
Tôi nói với anh ta rằng tôi sẽ gửi email cho các bác sĩ khác để xin ý kiến. Tất cả đều đi đến kết luận tương tự: tôi sẽ chết trong vòng một tháng, xét theo tình trạng hiện tại.
Tôi được sắp xếp phẫu thuật khẩn cấp hai ngày sau. Kết quả ra sao phụ thuộc vào những gì các bác sĩ sẽ tìm thấy sau khi thực hiện thông tim. Khi đó, bác sĩ phẫu thuật sẽ quyết định xem tôi có cần nong mạch vành hay bắc cầu hay không – hay là tôi sẽ thực sự hoàn toàn “vô phương cứu chữa”.
Trong vòng một ngày, ngày 29/11, tôi ngồi đối diện với cái chết.
Là Kitô hữu, tôi tin rằng điều mà Chiên Thiên Chúa sẽ hỏi tôi khi tôi đối diện với Ngài không phải là “Con đã phạm bao nhiêu tội lỗi?” mà là “Con đã yêu thương như thế nào?“
Tôi cảm thấy vô cùng biết ơn vì cơ hội được đồng hành suốt 33 năm qua cùng vợ tôi, Christina.
Không có nhiều người tìm được tình yêu của đời mình; tôi thì có (mặc dầu tôi đã phải trải qua bốn cuộc hôn nhân mới tìm thấy cô ấy). Christina và tôi đã có được trải nghiệm trọn vẹn nhất về tình yêu, cộng cảm và trao hiến cho nhau. Tôi cảm thấy mình đã yêu thương trọn vẹn.
Liệu rằng những năm tháng qua, tôi có thực sự đã sống?
Tôi thuộc thế hệ Boomer, và tôi đã trải qua tất cả mọi thứ trong đời – tình dục, ma túy, nhạc rock ‘n’ roll. Tôi là người theo chủ nghĩa hippie, một kẻ bỏ học giữa chừng, và là “gánh nặng” lớn của cha mẹ tôi. Năm 1974, tôi bị chính quyền quân sự Brazil bắt giữ vì các hoạt động ‘phá hoại’.
Tôi đã sống sót qua những năm tháng điên rồ – để rồi cuối cùng quyết định làm điều mình thực sự khao khát: trở thành nhà văn. Sự hoài nghi đã gặm nhấm tôi suốt nhiều năm, khi nhiều người không ngừng nói với tôi rằng: ‘Không ai có thể kiếm sống bằng nghề viết lách cả.’
Nhưng tôi cảm thấy điều quan trọng không phải kiếm sống – mà là SỐNG. Sống một cách thực sự và dồi dào nhất.
Có hai loại nhà văn – những người với đời sống nội tâm sâu sắc sẵn như Proust và Joyce, và những người phải trải nghiệm đủ mọi thứ trong đời để có thể viết về chúng, như Hemingway và Baudelaire. Tôi thuộc nhóm thứ hai – tôi cần phải trải nghiệm những gì tôi muốn viết.
Tôi đã hoàn thành cuốn sách đầu tiên, tác phẩm “Chuyến hành hương” (The Pilgrimage) năm 40 tuổi. Khi những người khác đang bắt đầu nghĩ đến việc nghỉ hưu, thì tôi lại bắt đầu một cuộc sống mới.
Cho đến giờ, tôi vẫn tiếp tục viết. Nếu chỉ là vì tiền, thì tôi đã dừng lại cách đây 15 năm với “Nhà giả kim”.
Viết lách là tiếng gọi, là sứ mệnh của đời tôi – một việc tôi say mê làm bằng tất cả năng lượng và tình yêu của mình.
Trong giây phút cận kề cái chết, tôi tự nhủ với bản thân: “Mình đã có được tình yêu, mình đã làm mọi thứ mình muốn làm. Mình đã hoàn thành sứ mệnh, đã có một cuộc đời hạnh phúc và viên mãn.”
Nếu ngày mai tôi chết, tôi sẽ rời khỏi thế giới này với niềm vui trọn vẹn.
Rốt cuộc, việc bạn có tin vào thế giới bên kia/ đời sau hay không cũng chẳng quan trọng. Mọi người đều muốn đối mặt với cái chết trong tư thế ngẩng cao đầu – trong danh dự và tôn nghiêm.
Tất nhiên, tôi vẫn còn sống khi viết ra những dòng này. Quá trình thông tim cho thấy tôi có ba động mạch bị tắc hoàn toàn. Và bác sĩ đã chỉ định thực hiện nong mạch.
Khi tôi tỉnh lại, anh ta nói với tôi: “Ông có thể chơi golf trong vòng hai ngày.”
Từ đó, tôi vẫn tiếp tục cuộc sống như bình thường. Khác biệt là tôi phải thực hiện chế độ ăn kiêng, cũng như phải mang theo một chiếc GPS khi đi ra ngoài, phòng trường hợp cần thiết. Vợ tôi và tôi đã dành nhiều thời gian đi bộ trên vùng cao nguyên.
Có những lúc tôi tự hỏi bản thân: nếu bạn tôi không ép tôi đi khám bác sĩ, thì bây giờ tôi sẽ ra sao?
Viết lách là tiếng gọi, là sứ mệnh của đời tôi – một việc tôi say mê làm bằng tất cả năng lượng và tình yêu của mình.
Tham khảo
Thirty days to live: An encounter with mortality. https://www.spectator.co.uk/article/thirty-days-to-live-an-encounter-with-mortality/.
Có thể bạn quan tâm:
- Nếu tôi có thể nhìn thấy trong 3 ngày…
- Tìm kiếm hướng đi cuộc đời: Giải pháp cho nỗi lo hiện sinh
- Vì sao chúng ta khó tìm thấy mục đích sống?
- Memento Mori: Lời nhắc nhở về sự vô thường của cuộc sống
- Kính Thiên Ái Nhân: Triết lý phát triển thời hiện đại
Hãy cùng đồng hành
với tôi bạn nhé!