Tháng 2/2024

february 2024 journaling

Ok, đây là lần đầu tiên tôi đặt bút viết nhật ký. Việc này có lẽ không dễ dàng, song tôi sẽ cố gắng hết sức.

Lúc đầu, tôi định sẽ chỉ bắt đầu thói quen này vào tháng tới (tháng 3/2024) – để tôi có cơ hội chuẩn bị tốt hơn.

Thế nhưng, nhiều chuyện xảy ra gần đây đã làm cho cái tâm của tôi ít nhiều trở nên bất an – đến nỗi tôi quyết định phải bắt đầu ngay lập tức thôi!

Thành thật mà nói, mọi chuyện diễn ra tháng này không đến nỗi tệ lắm. Cho đến tuần cuối cùng…

Tết âm lịch năm nay đã trôi qua. Đó thực sự là một kỳ nghỉ khá đặc biệt đối với tôi – vì đây là lần đầu tiên tôi đón Tết trong tình trạng không có công việc toàn thời gian.

Đúng vậy, bạn không nhìn lầm đâu.

Tôi đã quyết định nghỉ công việc toàn thời gian vào tháng 9 năm ngoái. Vì rất nhiều lý do.

Mọi chuyện đã diễn ra như thế nào?

Tôi nhớ khi đó bản thân đang trong tình trạng quá tải – khi tôi cố gắng thực hiện một công việc toàn thời gian (với vai trò trưởng nhóm), hai công việc bán thời gian (cả hai đều cực kỳ vất vả) và hai lớp học tiếng Nhật buổi tối (một lớp ôn thi JLPT, một lớp Kaiwa) cùng một lúc. Không cần phải nói chắc bạn cũng có thể đoán được, mọi việc chẳng ra đâu vào đâu – chỉ do lòng tham của chính tôi.

Vào thời điểm đó, mỗi tháng tôi kiếm được một khoản thu nhập khá cao – đủ để tôi có thể trích ra một phần mà thuê freelancer làm thay cho mình, cũng như có thể thoải mái mua cà phê/đồ ăn nhẹ mỗi khi tôi cảm thấy quá căng thẳng.

Thế nhưng, sâu thẳm bên trong, tôi cảm thấy hoàn toàn mất phương hướng và không thỏa mãn.

Một ngày nọ, để phục vụ cho một công việc bán thời gian của mình, tôi đã dành thời gian đọc tác phẩm “Sống đời mãn nguyện” (tựa tiếng Anh: The Earned Life) của TS. Marshall Goldsmith – nói về chủ đề cuộc sống viên mãn đích thực.

Tôi tin chắc rằng sự việc xảy ra không phải là ngẫu nhiên (có thể là do một thế lực nào đó sắp đặt – tôi cũng không biết nữa). Cuốn sách thực sự đã thắp lên một “ánh sáng” trong tôi. Đột nhiên, tôi nhận ra rằng suốt thời gian qua, tôi đã sống trong ảo tưởng và u mê.

Suốt thời gian qua, tôi đã theo đuổi những thứ không hề có thật; và tôi đã quá ngốc nghếch, quá tham lam, cũng như quá do dự để dám từ chối ngay từ đầu.

Tôi đã đi trên một con đường không mang lại sự viên mãn thực sự, và tôi chỉ đang cố gắng sống theo kỳ vọng của người khác – đến mức hoàn toàn quên mất việc chăm sóc bản thân mình. Để dành thời gian suy nghĩ về những gì thực sự quan trọng với tôi.

Nhiều năm về trước, tôi bắt đầu cơ duyên sự nghiệp của mình trong lĩnh vực Digital, ở nhiều vị trí khác nhau. Vào thời điểm tháng 9/2024, tôi đang giữ vai trò SEO Manager tại một agency digital – nơi tôi có cơ hội tham gia phụ trách khá nhiều dự án quốc tế.

Thu nhập của tôi lúc đó rất khá – tôi phải nói rằng, mọi thứ về công việc này đều tuyệt vời. Ngoại trừ một điều (tôi nghiệm ra điều này một cách sâu sắc sau khi đọc tác phẩm của Tiến sĩ Goldsmith) – đó là nó không phải con đường thực sự có ý nghĩa với tôi.

Nhiều năm trước, tôi từng tham gia khóa đào tạo TESOL tại một trung tâm đào tạo của Úc có trụ sở tại Thành phố Hồ Chí Minh. Sau khi hoàn thành khóa học (và nhận được chứng chỉ), tôi đã trải qua công việc bán thời gian làm giáo viên trong một thời gian.

Tôi không biết phải diễn tả như thế nào – nhưng sâu thẳm bên trong, tôi biết rõ rằng giảng dạy (hay rộng hơn là phát triển con người) là công việc mang lại cho tôi sự viên mãn thực sự.

Tuy nhiên, tôi đã quá do dự (đúng hơn là quá tham lam và lười biếng) để dám thay đổi.

Sau đó, tháng 5/2021, đại dịch COVID-19 bùng phát ở thành phố tôi sinh sống. Không cần phải nói, tôi đã ngừng hoàn toàn công việc giảng dạy bán thời gian sau đó. Thời gian trôi qua, tôi gần như hoàn toàn quên hết mọi chuyện.

Cho đến khi tôi đọc “Sống đời mãn nguyện”.

Tôi nhận ra rằng tiếng gọi của tôi nằm ở một nơi khác – không phải trong lĩnh vực Digital. Và tôi phải hành động nhanh chóng – vì giờ đây, tôi không còn trẻ nữa (ít nhất là so với chuẩn mực của ngành Digital).

Ý thức rõ về tính chất thay đổi không ngừng của thế giới số – đặc biệt sau sự xuất hiện của các công cụ AI, tôi biết rằng sớm hay muộn, tôi không thể tiếp tục làm những gì mình vẫn làm nữa.

Vậy nên, một công việc không mang lại sự thỏa mãn – và chẳng mấy chốc sẽ không còn phù hợp với tôi nữa…

Tôi quyết định nộp đơn xin nghỉ việc không lâu sau đó. Lý do tôi nêu ra với công ty là tôi muốn tập trung vào việc học – để có đủ thời gian chuẩn bị cho kỳ thi JLPT tháng 12 năm 2023. Và cũng vì tôi đang cân nhắc thay đổi lộ trình phát triển nghề nghiệp của mình.

Ngoài việc nghỉ làm toàn thời gian, tôi cũng cắt giảm một trong những công việc bán thời gian của mình (vào thời điểm đó, công việc này trở nên áp lực quá mức – đến nỗi thu nhập nó mang lại không còn tương xứng với công sức bỏ ra nữa), trong khi vẫn giữ lại một công việc để duy trì cuộc sống. Bên cạnh đó, tôi đăng ký đi học một lớp JLPT N3 chuyên sâu vào buổi sáng – để tôi có thể vượt qua kỳ thi tháng 12 năm 2023 (may mắn là tôi đã vượt qua, một cách khá sát nút).

Trải nghiệm trên đây thực sự là một “cú nhảy vọt của niềm tin” (leap of faith) đối với tôi. Trước đây tôi chưa từng làm điều gì tương tự như vậy. Trước đây, tôi chưa từng nghỉ việc mà đang không có sẵn trong tay một công việc mới.

Quả thực, Tết âm lịch 2024 là một dịp khá đặc biệt đối với tôi. Điều đáng nói, không ai trong gia đình tôi biết về những chuyện đã xảy ra kể từ đó. Không ai – ngoại trừ một số người bạn thân nhất của tôi (nếu bạn không tính những người đồng nghiệp trước đây của tôi).

Tôi không biết họ sẽ phản ứng thế nào khi biết được việc tôi đã làm (tôi hy vọng họ sẽ không quá buồn; dù sao thì tôi cũng đã lớn, không còn là trẻ con cần được chăm sóc nữa. Tôi tin rằng bản thân có thể tự mình giải quyết mọi việc được).

Nhưng thôi, nói về những chuyện xảy ra cách đây nhiều tháng thế là đủ rồi. Chúng ta hãy cùng quay lại với tháng 2 nào.

Sau kỳ nghỉ Tết 2024

Tôi biết rằng mình sớm muộn phải tìm được việc làm để duy trì cuộc sống (một công việc bán thời gian là không đủ với tôi) – cũng như để chuẩn bị cho một thứ tôi dự định sẽ sớm bắt đầu (một mục tiêu đòi hỏi một khoản đầu tư khá lớn).

Vậy thì, có lẽ đã đến lúc quay lại với công việc giảng dạy rồi.

Chắc chắn điều này sẽ không hề dễ dàng, khi mà đã 3 năm trôi qua kể từ lần đứng lớp cuối cùng. Tôi phải làm gì đó để chứng minh năng lực với nhà tuyển dụng.

Tuy nhiên trước mắt, tôi vẫn còn nhiều việc phải làm.

Buổi sáng, tôi vẫn phải tham gia lớp luyện thi JLPT để có cơ hội vượt qua kỳ thi N2 tháng 7 năm 2024.

Tôi cũng đang suy ngẫm về việc tìm cơ hội thực hành Kaiwa (hội thoại tiếng Nhật) – nếu không, việc học tiếng Nhật của tôi sẽ không tiến triển theo hướng lành mạnh chút nào.

Nhưng bằng cách nào đây? Tôi vẫn chưa biết nữa.

Đăng ký đi học thêm? Quá tốn kém và có lẽ cũng không hiệu quả lắm so với chi phí bỏ ra.

Tham gia câu lạc bộ nói tiếng Nhật? Có vẻ ổn, nhưng tôi không biết phải bắt đầu thế nào.

Dù sao đi nữa thì…

Còn một việc khác tôi phải làm là chăm sóc trang blog này. Tôi cho rằng mình cần đưa bài viết lên càng nhanh càng tốt – để blog có thể bắt đầu nhận được lưu lượng truy cập và sau đó trở thành kênh tạo ra thu nhập thụ động cho tôi.

Quá nhiều việc phải làm cùng một lúc. Quá ít thời gian.

Và tệ hơn, không có ai bên cạnh để khuyến khích hay hỗ trợ tôi cả. Không có đối tác nào chịu trách nhiệm (accountability partner) để “giữ lửa” khi tôi cảm thấy choáng ngợp bởi sự bất định và lười biếng.

Thôi thì, hãy cố gắng hết sức và giải quyết từng việc một vậy.

Tuần này có lẽ tôi nên tập trung viết blog – và sau đó tôi có thể bắt đầu nghĩ đến chuyện kiếm việc dạy học. Và sau đó tôi có thể lên kế hoạch học tiếng Nhật (bao gồm cả tìm kiếm cơ hội thực hành Kaiwa).

 

Tôi muốn ghi lại một sự kiện đáng buồn đã xảy ra gần đây. Một người mà tôi coi là bạn đã khiến tôi cảm thấy bị xúc phạm sâu sắc. Mấy ngày qua, nhiều lúc tôi thực sự cảm thấy “không thể thở nổi” khi nghĩ về nó.

Đó là lý do đã thôi thúc tôi quyết định viết những dòng nhật ký này.

Nhưng giờ đây, sau khi suy ngẫm về những điều đã xảy ra kể từ đó – về kế hoạch cá nhân của tôi cho đến nay, tôi (bằng cách nào đó) ít nhiều đã trấn tĩnh lại.

Có thể ngày mai cảm xúc sẽ lại lấn át tôi lần nữa – nhưng giờ thì tôi cho rằng tôi không cần phải viết về ký ức tồi tệ đó nữa.

Tôi vẫn còn một ít bài tập về nhà phải hoàn thành cho lớp tiếng Nhật ngày mai. Và hiện thì tôi cũng đang cảm thấy khá mệt mỏi.

Vậy có lẽ tôi sẽ tạm thời kết thúc nhật ký tại đây.

Nhân tiện, tôi cho rằng hãy đánh dấu ngày hôm nay bằng ảnh chụp chứng chỉ N3 mà tôi mới lấy được chiều nay (không hẳn là muốn khoe khoang về bản thân – tôi chỉ đươn thuần muốn có điều gì đó tích cực để nhìn lại và khôi phục niềm tin vào bản thân nếu tôi có bị căng thẳng lúc nào đó trong tương lai).

Chứng chỉ JLPT N3

Hẹn gặp lại bạn!

Jonathan

(10:45 PM GMT+7 – 28/02/2024)

Ngày cuối cùng của tháng 2 năm 2024

Hôm nay là ngày 29 tháng 2! Lại thêm 4 năm nữa trôi qua.

Tôi vẫn cảm thấy đau trong lòng – vì điều mà người bạn tôi nhắc đến trong nhật ký ngày hôm qua đã nói với tôi vào thứ Hai tuần trước.

Tại sao? Tại sao lại như vậy? Tôi không thể không ngừng tự hỏi chính mình.

Tôi luôn coi cô ấy là bạn – không hơn, không kém. Tôi chỉ hỏi cô ấy có muốn đi uống cà phê vào cuối tuần này không. Không có ý xúc phạm, chỉ là một cuộc trò chuyện thân thiện – điều mà tôi thỉnh thoảng vẫn làm để giữ liên lạc với những người tôi tôn trọng.

Và cô ấy nói một điều mà tôi thấy thực sự rất “nặng lời”.

Cô ấy bảo tôi hãy dừng lại – và tôn trọng ranh giới của cô ấy.

Thật ư?

Tôi đã nói gì khiến cô ấy phản ứng theo cách đó? Nhạy cảm đến vậy sao?

Tôi vẫn luôn làm như vậy với những người quen khác của mình – rủ họ đi cà phê để trò chuyện về cuộc sống thường ngày, cũng như thảo luận về những vấn đề liên quan đến cuộc sống nghề nghiệp.

Tôi không nghĩ mình đã nói điều gì xấu. Và thậm chí nếu tôi có lỡ nói, tôi cũng không bao giờ có ác ý gì cả.

Sao cô ta lại hành xử như vậy với tôi chứ?

Dù sao đi nữa thi, ở cương vị một người lớn tuổi hơn – từng là giám sát trước đây của cô ấy, tôi cảm thấy phản ứng của người bạn của tôi thực sự thiếu tôn trọng. Một điều mà tôi cho rằng một người trẻ hơn KHÔNG BAO GIỜ NÊN nói với người lớn.

Phải chăng thế hệ trẻ ngày nay đã mất đi ý niệm về những phép tắc cơ bản nhất khi giao tiếp với người khác?

Hay chỉ là do tôi đang phản ứng thái quá?

Tôi cũng không biết nữa. Tôi chẳng có ai để nói chuyện (và thậm chí nếu có, tôi có nên bận tâm chia sẻ với họ một điều có vẻ tầm thường như vậy không?)

Tôi đoán rằng sớm hay muộn – nếu nỗi đau không tan biến đi, tôi có thể phải nói chuyện với ai đó về điều này. Một người mà tôi có thể tin tưởng. Một người mà tôi có thể làm phiền mà không khiến họ cảm thấy khó chịu.

Có phải là ích kỷ không?

Tôi suy nghĩ về điều đó – rồi tự hỏi, nếu một bệnh nhân đến gặp bác sĩ, và bác sĩ nói rằng bệnh nhân chỉ quan tâm đến việc chữa lành vết thương mà không quan tâm đến bác sĩ…

Không lý nào lại có một bác sĩ như vậy, phải không?

Dù sao thì, bây giờ, tôi nghĩ hãy làm cho bản thân mình trở nên bận rộn. Tôi đoán đó là giải pháp hiệu quả nhất mà tôi có thể nghĩ ra vào lúc này.

Để tôi có thể nghĩ đến những việc khác, cho tôi có thời gian tự chữa lành vết thương.

Tôi còn điều gì khác để viết không?

Thôi thì, tôi nghĩ chúng ta hãy chuyển sang điều gì đó tích cực hơn.

Sáng nay – trong giờ nghỉ giải lao lớp tiếng Nhật, tôi tình cờ lướt qua một bài đăng khá thú vị trên LinkedIn (mời bạn xem ảnh chụp màn hình bên dưới).

bài đăng LinkedIn

Còn đây là liên kết tới bài viết gốc.

Tôi đã từng xem qua nhiều bài đăng thảo luận về chủ đề tự nhận thức như thế này trước đây. Nhưng đây là một trong số rất ít nội dung đã khiến tôi nở một nụ cười.

Nó làm tôi nhớ đến tuổi thơ, về những điều có vẻ ngớ ngẩn – nhưng nếu quan sát kỹ hơn, chúng ta có thể khám phá ra những “viên ngọc” ẩn giấu mà trước đây mình chưa từng biết đến.

Có vẻ trẻ con nhỉ? Chắc là vậy. Nhưng trẻ con thì có vấn đề gì không?

Mỗi người chúng ta đều có cuộc sống riêng – chúng ta có nên cố gắng sống theo kỳ vọng của người khác TRONG MỌI HOÀN CẢNH không?

Suy cho cùng, tôi cho rằng việc suy ngẫm về những điều như thế này sẽ cho ta cơ hội để thấu hiểu mình thực sự là ai. Để ý thức được điều gì thực sự quan trọng với chúng ta.

Nó có thể giúp chúng ta nhận ra những quy luật hành vi mà trước đây bản thân chưa từng nhận ra (hoặc quá ngu ngốc để có dũng khí thừa nhận).

Gần đến giờ dạy tiếng Anh kèm riêng hàng tuần rồi – tôi cho rằng phải dừng viết nhật ký ngay bây giờ thôi. Chiều nay và tối nay – nếu tôi có thời gian (sau khi giải quyết xong bài tập Kanji cho lớp tiếng Nhật ngày mai), tôi hy vọng mình có thể tiếp tục.

Thân chào bạn!

Jonathan

(01:30 PM GMT+7 – 29/02/2024)

Mạng Internet ở nhà tôi hiện đang bị hỏng – tôi cho rằng đã đến lúc tôi cần nghỉ ngơi một chút trước khi ra cà phê.

Phải công nhận rằng, dạy học là cái gì đó rất mệt mỏi, nhưng chính trải nghiệm đó cũng mang lại cho tôi rất nhiều cảm hứng và năng lực nội tại sau đó.

(03:40 PM GMT+7 – 29/02/2024)

Có vẻ là hết rồi – không còn gì khác tôi muốn nói về tháng này nữa. Hãy cùng kết thúc ở đây và hướng đến tháng tiếp theo với niềm tin và hy vọng nào!

Jonathan

(10:45 PM GMT+7 – 29/02/2024)

Hãy cùng đồng hành
với tôi bạn nhé!

Đăng ký nhận tin
DMCA.com Protection Status