Một câu chuyện ngụ ngôn giả tưởng về các lựa chọn trong cuộc sống, cái giá phải trả sau mỗi quyết định, cùng ý nghĩa thực sự của hạnh phúc.
(Lưu ý: Đây là một tác phẩm hư cấu, do tôi tự biên soạn. Tuy chủ đề về ba điều ước đã trở thành mô típ quen thuộc trong nhiều câu chuyện dân gian, song các nhân vật, tình tiết và thông điệp được trình bày dưới đây là do tôi tự sáng tạo ra. Bất kỳ điểm tương đồng nào với các tác phẩm hư cấu khác đều là ngẫu nhiên và không cố ý.)
Cuộc gặp gỡ định mệnh
Ở vùng đất nọ thuộc xứ Ả Rập, có ba người bạn thân tên Farid, Kasim và Omar. Tuy cuộc sống không mấy dư dả, song đổi lại, tình bạn giữa họ thì vô cùng sâu đậm – sau biết bao năm tháng “đồng cam cộng khổ” và “chia ngọt sẻ bùi” cùng với nhau.
Một ngày nọ, khi đang tản bộ, họ tình cờ phát hiện một chiếc rương gỗ bị chìm một nửa trong cát. Ba người cùng háo hức đào chiếc rương lên. Khi họ vừa mở nắp, một luồng khói rực rỡ tỏa ra từ trong rương, xoáy tròn và kết tụ lại dưới hình hài của một vị Thần đèn uy nghiêm.
Vị thần, với đôi mắt lấp lánh và giọng nói vang vọng như cơn bão cát quất qua các hẻm núi sa mạc, tuyên bố, “Các ngươi đã giải thoát ta khỏi nhà tù này! Để đền đáp lòng tốt của các ngươi, mỗi người trong các ngươi sẽ được ban cho một điều ước. Hãy lựa chọn thật cẩn thận, vì một khi đã thốt ra, thì giống như mũi tên được bắn khỏi cung – lời nói của các ngươi sẽ không thể thu lại được.”
Ba điều ước, ba con đường
Farid, với đôi mắt bừng cháy, tiến về phía trước và nói trong háo hức. “Ôi, hỡi Thần đèn vĩ đại,” anh ta thốt lên, “Tôi ước có được Sự giàu có vô biên! Mong rằng mọi thứ tôi chạm vào đều biến thành vàng ròng lấp lánh!”
Kasim, người thứ hai, bình tĩnh hơn và nói, “Hỡi Thần đèn, tôi muốn có Sức khỏe vô song và sự bất tử! Xin cho tôi không bao giờ biết đến bệnh tật, và không bao giờ phải chết như những kẻ khác!”
Cuối cùng, Omar, người thứ ba, bước tới, giọng nói điềm đạm và sâu lắng. “Ôi, hỡi Thần đèn! Xin hãy ban cho tôi Trí tuệ, sự sáng suốt để thấu hiểu thế giới, để hướng dẫn đồng loại và sống một cuộc sống ý nghĩa.”
Vị thần gật đầu. “Điều ước của các ngươi đã được ứng nghiệm!”, và với một luồng khói khác, ông biến mất, để lại ba người bạn chớp mắt trong kinh ngạc.
Câu chuyện về ba điều ước
“Nhà ngục” mạ vàng của vua Farid
Trở về làng của Farid, cả ba lặng người kinh ngạc khi chứng kiến ngôi nhà khiêm nhường của anh đã biến thành cung điện, với những bức tường lấp lánh bằng vàng ròng. Và Farid được dân chúng tôn làm vua, mỗi bước chân của anh vang vọng trong cung điện tràn ngập kho báu.
Nhưng rồi niềm vui của Farid không kéo dài bao lâu. Bụng đói, anh với tay lấy một quả chà là mọng nước. Vừa chạm tay vào, quả chà là cứng lại trong tay anh, biến thành vàng và không thể ăn được. Mọi thứ đồ ăn thức uống anh khác chạm vào đều chịu chung số phận.
Một cơn buồn nôn dâng trào khi vua Farid nhìn chằm chằm vào quả chà là vàng trên tay. Ánh kim loại phản chiếu khuôn mặt hốc hác của anh, cùng cảm giác trống rỗng đang lớn dần bên trong. Và anh ngộ ra, một cách muộn màng, hậu quả trớ trêu tàn khốc của điều anh đã ước.
Farid cho vời Kasim và Omar đến cung điện. Với giọng nói yếu ớt, anh thú nhận sự ngu ngốc của mình, rằng rồi đây anh sẽ phải chết giữa đống vàng. “Dù sao đi nữa, tôi cũng muốn chết như một ông vua thực sự”, và anh chúc hai người bạn gặp may mắn trên hành trình tới.
Kasim và Omar trao đổi một cái nhìn buồn bã sâu sắc. Cả hai gật đầu im lặng trước khi bước đi, rời khỏi cung điện của Farid – nơi mà giờ đây không còn giống một kho báu nữa, mà như một ngôi mộ đang khép lại sau lưng họ.
Cái giá của sự bất tử dành cho Kasim
Về phần Kasim, anh đã đi khắp nơi, kinh ngạc trước nguồn sức mạnh vô biên chảy trong huyết quản của mình. Nhưng số phận trớ trêu đã đưa anh đến với bàn tay của một tên bạo chúa tàn ác và tham lam.
Tên bạo chúa biết được rằng tuy miễn nhiễm với cái chết tự nhiên, Kasim vẫn có thể bị kiểm soát. Và hắn âm thầm đầu độc anh bằng một loại độc dược mạnh để biến anh thành tay sai của hắn. Khi Kasim từ chối làm theo lệnh của hắn là đi bức hại dân lành, tên bạo chúa – với nụ cười đầy nham hiểm – tuyên bố rằng anh đã uống nhầm thuốc độc của hắn suốt thời gian qua; và rằng nếu ba ngày không có thuốc, anh sẽ trở nên điên loạn.
Kasim nhận ra mình đã bị mắc bẫy. Sự bất tử của anh, từng là điều đáng mơ ước, đã trở thành “sợi xích” ràng buộc anh với tên bạo chúa này. Trong tuyệt vọng, anh tìm đến Omar để trút nỗi lòng, cũng như xin ý kiến về việc anh nên làm gì trước âm mưu thâm độc của tên bạo chúa.
Omar chăm chú lắng nghe, ánh mắt không hề dao động khi Kasim thuật lại câu chuyện của mình. Một nếp nhăn sâu hằn trên trán Omar, những ngón tay anh gõ nhẹ vào cằm một cách trầm ngâm. Sau một lúc lâu im lặng, anh nghiêm nghị lên tiếng.
“Sống mãi mãi trong cảnh nô lệ thì không phải là món quà, bạn tôi ạ. Đó không phải là cuộc sống thực sự. Đôi khi, tự do, dù không kéo dài, vẫn đáng giá hơn là bị đầu độc vĩnh viễn.”
“Chưa phải là quá muộn đâu Kasim. Lựa chọn giờ thuộc về anh. Lời khuyên của tôi vẫn là: hãy đứng về phía nhân dân và chống lại bạo quyền.”
Ghi nhớ những lời khôn ngoan của Omar, Kasim trở về cung điện của tên bạo chúa. Ngay lúc giữa đêm, anh phóng lửa đốt cháy cung điện, thiêu rụi tên bạo chúa cùng tất cả tùy tùng của hắn. Giữa khung cảnh đầy hỗn loạn của đám cháy, Kasim bỏ đi, bước vào vùng hoang dã với ý thức rằng, cuộc sống đích thực thì không thể đánh mất tự do và phẩm giá con người.
Vương quốc của nhà hiền triết Omar
Về phần Omar, lời đồn về sự thông thái sâu sắc của anh nhanh chóng lan truyền ra khắp nơi. Từ tứ phương bốn hương, vua quan, lãnh chúa cũng như dân thường tuôn đến với Omar Thông thái để xin được nhận lời khuyên, sự chỉ dạy và an ủi từ anh.
Một ngày nọ, một vị vua trẻ tuổi đến gặp Omar để bàn bạc về cách trị quốc. Và Omar, với trí óc sáng suốt của mình, đã khuyên nhà vua không nên xây dựng cung điện nguy nga, cũng không nên tích trữ tài sản, nhưng hãy đầu tư vào tương lai thực sự của vương quốc mình – chính là người dân của ông.
“Bệ hạ hãy xây dựng trường học. Hãy để kiến thức trở thành kho báu lớn nhất của vương quốc. Hãy giáo dục trẻ em, vì trí tuệ được truyền qua nhiều thế hệ mới là sự giàu có thực sự, là con đường chắc chắn nhất dẫn đến xã hội thịnh vượng và công bằng. Một kho báu sẽ không bao giờ bị hoen ố hay mục nát.”
Nhà vua, cảm động trước sự thông thái của Omar, đã nghe theo và xây trường học trên khắp đất nước. Và vương quốc của ông nhanh chóng trở thành “cái nôi” của tri thức, sự thông thuệ và tiến bộ bền vững.
Lời kết
Và thế là ba người bạn đã nhận được điều ước của mình. Một người nghiệm ra sự trống rỗng khủng khiếp của của cải vật chất, một người nhận ra sự vô nghĩa của kiếp sống bất tử trong cảnh nô lệ, và người thứ ba khám phá ra giá trị thực sự của trí tuệ – không chỉ cho chính mình, mà còn cho các thế hệ mai sau.
Sự lựa chọn của họ, giống như những gợn sóng từ hòn đá ném xuống nước, lan tỏa ra bên ngoài, định hình không chỉ vận mệnh của riêng họ mà còn cả vận mệnh của chính vùng đất này. Sau cùng, kho báu thực sự không phải lúc nào cũng là thứ lấp lánh, mà là thứ soi sáng con đường cho tất cả mọi người.
Câu chuyện về ba điều ước
Bài học rút ra
Câu chuyện về Ba điều ước là lời nhắc nhở về lý do vì sao chúng ta cần suy ngẫm cẩn thận về những mong muốn sâu sắc nhất của mình. Mặc dù sự giàu có và bất tử có vẻ thật đáng mơ ước, nhưng chúng sẽ trở nên trống rỗng hoặc thậm chí có hại nếu không có sự khôn ngoan dẫn dắt.
Sự giàu có thực sự không nằm ở vàng bạc hay tuổi thọ – mà đến từ sự hiểu biết, kiến thức và việc sử dụng những “món quà” được ban cho để mang lại lợi ích cho bản thân và thế giới xung quanh. Chính khi có trí tuệ, chúng ta sẽ có thể đưa ra những lựa chọn hướng mục đích, đưa ta đến sự viên mãn và tác động tích cực lâu dài. Đó mới thực sự là kho báu giá trị nhất.
Có nhiều tiền và sống lâu như mình mong muốn! Hai thứ mà hầu như ai cũng theo đuổi – vấn đề là, con người thường hay lựa chọn ngay chính những điều tệ hại nhất.
J. K. Rowling
Có thể bạn quan tâm:
- Tuyển tập 7 truyện ngắn về gia đình: Món quà sưởi ấm tâm hồn
- 7 truyện ngắn về tình bạn đẹp & ý nghĩa (cùng với bài học rút ra)
Hãy cùng đồng hành
với tôi bạn nhé!